Bác như là mọi người dân
quê nhà
Bao người từng đã ví
von
Bác là biển rộng, núi
non cao vời
Là trăng sáng, ánh mặt
trời
Cùng bao nhiêu nỗi khác
người xưa nay
Tôi nhìn Bác đỡ mầm cây
Soi vào năm tháng lòng
đầy băn khoăn
Bác là thần tượng, vĩ
nhân
Mà sao chẳng khác người
dân quê nhà
Cũng chai tương, cũng
quả cà
Cọng rau muống héo vắt
qua đêm nghèo
Cũng qua trăm suối, ngàn
đèo
Dầm mưa để giọt nắng
theo về làng
Cũng thương đứt ruột lá
vàng
Tay nâng niu những lỡ
làng, hẩm hiu
Cũng hồi hộp lắm khi yêu
Cũng băn khoăn lắm trước
nhiều dạ vâng
Cao sang nhưng chẳng
khó gần
Áo nâu dép lốp ngại ngần
cho ai
Nhớ quê thì mở to đài
Buồn vui chẳng để phiền
ai điều gì
Vênh vang lấy Bác làm
vì
Liệu còn biết thẹn mỗi
khi thăm Người?
Việt Trì,
21.3.2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét