Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

SỐ: 252 - tác giả VƯƠNG VĂN BẠNG





Men yêu đất này



Lặn ngàn mưa đắng nắng cay
Sương chua gió chát đất này vào anh
Đủ chai lì, đủ sắt đanh
Dám khinh tất thảy dữ lành cao nguyên

Vậy mà chỉ ánh mắt em
Thôi miên cũng đủ nhũn mềm anh ra
Hớ hênh “Thiên tướng” mất đà
Vấp đôi con mắt vẫn là còn may!
May mà vừa đủ đắm say
May mà vừa đủ đêm ngày lao đao!
Đói chi đói đến cồn cào!
Khát chi khát đến nao nao cả lòng!
Có gì trong mắt ấy không
Sao như nao nức một vùng Tây Nguyên?
Hỡi người anh muốn thân quen
Quanh quanh nương rẫy xuống lên bụi bờ
Em hiền như một bài thơ
Thi nhân kiến tạo bất ngờ trong câu
Nắng mưa che khuất sắc màu
Nhưng đôi mắt ấy đã sâu lại đằm
Mắt gần, nói những xa xăm:
“Trái tim em đó, trăm năm cậy nhờ!”
Cái nhìn giăng buộc tóc tơ
Sắt đanh phải vụn khi thơ lắng trầm
Chia đều mưa nắng đi em
Chát chua cùng ủ nên men đất này!

Hòa Thắng 2013



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét