Gọi bình minh
Tôi
đến quê em giữa chiều nhẹ nắng
Gió
mênh mang dang dở những đường cày
Có
chú ong vàng ngơ ngẩn chút hương say
Chùm
hoa dại mơ màng bên bóng núi
Nhánh
bằng lăng vươn dài như ngóng đợi
Lá
trở mình nương tiếng vọng mùa sang
Gót
chân hoa mê mải chẽ lúa vàng
Kìa
ai giữa đại ngàn ngân khúc hát
“Ơi
Ma-răc…” gió lưng chiều ngơ ngác
Thong
thả đàn bò phơ phẩy những triền xanh
Dìu
dịu ánh mặt trời dìu dịu sắc long lanh
Rung
nhịp thở từ bờ khoai ruộng mía
Vầng
trăng nghiêng nghe mạch đất cựa mình
Suối
róc rách những hạt mầm tách vỏ
Sớm
tinh mơ ríu ran lời chim nhỏ
Chấp
chới cánh mềm thao thiết gọi bình minh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét