Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

SỐ: 250 - tác giả H’XÍU HMOK





MÀU CUỘC SỐNG
Tản văn



Tôi chưa từng nghĩ cuộc sống có màu gì. Đối với tôi, mỗi ngày đi qua là một ngày mẹ còng lưng phơi nắng, làm lụng toan lo cho miếng ăn của cả nhà. Mẹ cặm cụi và thầm lặng, chẳng bao giờ tôi thấy mẹ than vãn hay phàn nàn điều gì, chỉ đôi khi, đâu đó vọng lại chút nhọc nhằn hằn nơi khóe mắt. Năm tháng qua đi, màu nâu đỏ của miền đất dưới chân mẹ cùng tuổi thơ tôi chơi trò đuổi bắt. Tôi cũng học cách cầm cán cuốc, tỉa đậu, tỉa bắp. Rồi cũng lấm tấm mồ hôi mỗi khi làm luống cỏ. Giọt mồ hôi có vị mặn chát chẳng đủ làm tôi băn khoăn. Lúc đó, tôi đơn giản chỉ mong sao mình không phải làm nhiều, không phải phơi thân dưới nắng, chừng đó là đủ vui rồi.
Tôi chưa từng hỏi cuộc sống có màu gì. Mùa lúa chín vàng rộm khắp cánh đồng. Chẳng còn đám chim chèo bẻo, chim se sẻ hay bay ra đậu trên ngọn lúa uống những hạt sữa non khi lúa còn đang búng sữa; đám chim bao phen khiến tôi mệt phờ vì phải chạy đầu bờ cuối ruộng. Khi mùa lúa chín chúng đã bay đi hết, chỉ còn lũ chuột đồng cứ hở ra là cắn tươm đám lúa chín. Thêm những ngày đi cắt cỏ bờ, giăng lưới bẫy chuột. Màu vàng của lúa nhìn nao cả cánh đồng, những bông lúa đu đưa trong gió, cảm giác trĩu nặng căng tràn trong những hạt vàng lay lay báo hiệu mùa lúa đầy.
Tôi không nhớ đã bao giờ thắc mắc cuộc sống có màu gì. Hành trình đến lớp thật ngắn không đủ để tôi suy nghĩ vẩn vơ nhiều thế. Trang vở, màu áo sáng cả một thời học sinh vô tư lự. Đi học là niềm vui bởi tôi không phải ra đồng hay lên rẫy ngày hôm đó với một lý do chính đáng. Tôi đi học. Những tấm giấy khen, những điểm mười đỏ chói, những giấy chứng nhận nọ kia khiến trong mắt mẹ lấp lánh niềm vui. Đôi mắt mẹ sáng hơn, long lanh hơn những khi ấy. Tôi thấy vui vì điều đó, cũng thấy tự hào thầm với chính mình.
Tôi nhớ loáng thoáng rằng mình cảm thấy cuộc sống màu hồng vào cái ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học. Cả thế giới quanh tôi mới rực rỡ làm sao. Có lẽ khi ước mơ thành sự thật, người ta cũng cảm thấy như tôi lúc này. 12 năm đèn sách miệt mài và tháng ngày khổ sở ôn thi giờ đây được đền đáp xứng đáng. Nhưng rồi chợt nhận thấy một khoảng tối trong màu mắt mẹ. Dù mẹ rất vui, rất tự hào nhưng sao đáy mắt kia vẫn ẩn chứa những khoảng tối? Tôi xa nhà, xa mẹ. Khoảng cách xa xôi hơn khi những khoản đóng học, sinh hoạt nơi thành phố cuốn tôi đi với những công việc, những toan lo bộn bề. Tôi ít về thăm mẹ, ít có thời gian rảnh để gọi điện nói chuyện với mẹ. 4 năm đại học là khoảng thời gian dài đằng đẵng. Tôi về thăm nhà, thấy tóc mẹ sợi bạc nhiều hơn, vết chân chim in dấu nhiều hơn.
Tôi không còn nhớ rõ tôi đã băn khoăn rằng cuộc sống có màu gì từ khi nào. Một ngày trời nắng chói chang và tôi đang suy nghĩ mông lung về điều gì đó. Con đường rộng và dài không môt bóng cây. Cái nắng đổ xuống đường như trách móc. Tôi bước đi mà không để ý xung quanh mình đang diễn ra điều gì. Khi sực tỉnh là lúc tôi nghe thấy có một tiếng va chạm thật mạnh. Rầm... huỵch...ự.... tôi cảm thấy đau nhói ở đâu đó, không xác định được là chỗ nào. Đám đông lô nhô tụ tập lại, và trước khi mắt mình khép lại, tôi cảm thấy hình như thế giới có màu đỏ.
***
Người con gái lững thững đi qua đường, con đường chang chang nắng, đông đúc những người và xe. Chiếc đèn đỏ sáng lên rồi nhấp nháy. Cô gái vẫn bước, dường như tâm trí đang để tận nơi đâu. Cô mới trải qua một cuộc cãi vã, mà không, tranh luận thì đúng hơn. Cô tranh luận với người bạn của mình và cả hai đã gay gắt, không ai chịu nhượng bộ. Có lẽ cô đang bận suy nghĩ về vấn đề đó chăng? Hay một vấn đề gì khác, không rõ nữa. Có điều cô vẫn đang bước đi vô thức, dù đèn đường bây giờ đã chuyển màu xanh.
Chiếc xe RS chạy với tốc độ cao đang băng qua ngã tư. Người chủ ngồi trên chiếc xe có lẽ đang rất vội, vừa chạy, anh ta vừa nhấn còi liên tục, thậm chí không thèm giảm tay ga khi đến ngã tư. Một đường cua lão luyện bỗng nhiên bị khựng lại. Tiếng phanh rít dữ dội, tiếng la hét thất thanh và tiếng vật gì rơi nghe lạnh lùng. Brừm... ke..et...Huỵch... máu chảy lênh láng một góc đường, người đi đường tò mò bu vào, con đường vốn đã đông đúc lại càng chật chội hơn. Cô gái nằm sõng soài trên vũng máu, bất động, mặt tím tái. Người chủ chiếc xe vừa gây tai nạn ngây dại nhìn chiếc xe rồi quay sang nhìn vũng máu. Những người đi đường nhìn nhau ngơ ngác, chừng cô gái kia không qua khỏi. Tiếng xe cấp cứu réo còi ầm ĩ, tiếng cảnh sát giao thông điều tiết cho xe chạy, đoàn người tản dần ra, chỉ còn chiếc xe nằm đó, chỏng chơ gần vũng máu lênh láng lúc này đã bắt đầu khô lại chuyển sang màu đỏ thẫm.
***
Tôi cảm thấy râm ran đâu đó, tê tê đâu đó. Có tiếng thì thầm gì đó bên tai, nghe rất gần những cũng rất xa xôi, như từ cõi nào vọng lại. Hình như ai đó gọi tên tôi, tâm sự thầm thì với tôi. Mơ hồ mà cũng rất thật. Tôi cảm thấy  bàn tay mình ấm nóng, bàn tay chạm vào một cái gì đó mềm mềm, mượt mà. Hình như đôi má hay làn môi ai đó. Nhưng tôi không rõ là ai. Tiếng tít tít đều đều, tiếng thở nhè nhẹ, không khí thoang thoảng mùi cồn. Mùi ấy khiến tôi nhức óc. Tôi muốn vùng dậy, ra ngoài kia hít thở không khí trong trẻo. Chợt nhận ra thế giới xung quanh đâu đâu cũng một màu trắng muốt, trắng đến lạnh lẽo, rợn người. Cửa sổ trắng, căn phòng trắng, chiếc ra giường cũng trắng. Thậm chí, qua khung cửa sổ, bầu trời trên cao cũng một màu trắng. Tôi đâm hoảng hốt, tôi cố vùng vẫy, cố la lên nhưng cảm thấy bất lực. Tôi vẫn bất động. Có điều, dường như có một cái gì đó đang tiến lại gần, một bóng trắng không rõ hình thù đang tiến lại gần tôi. Và rồi, đột nhiên, như một hành động không báo trước, bóng trắng ấy ở gần tôi, chỉ cách một gang tay. Và, tôi thấy có một ánh sáng lóe lên cuối đường hầm, không còn là ánh sáng lòa xòa hư ảo ban nãy, nó trở nên rõ rệt như ánh sáng hải đăng chỉ đường để tàu tránh dải đá ngầm vậy. Tôi nghe đâu đó có nụ cười vỡ òa, không thành tiếng, sự vui mừng đang trở lại đâu đây. Hình như có cái gì đó nóng bỏng rớt xuống tay tôi, tong tong.
Tôi không còn cảm thấy mình phải suy nghĩ quá nhiều xem thế giới có màu gì, bởi tôi thấy thế giới có rất nhiều màu, có những màu sáng và cả những màu tối. Nhưng tôi thấy rõ một điều, tôi còn may mắn, còn sống và còn cảm nhận được từng mảng màu ấy từng ngày, một cách tràn đầy và trọn vẹn. Thật lạ lùng vì có lúc tôi đã nghĩ cuộc sống này thật nhạt nhẽo và đơn điệu. Trải qua một biến cố để nhận ra rằng, cuộc sống còn quá nhiều điều khác chờ tôi. Còn nhiều màu sắc đang chờ tôi khám phá, và trên hết, có những con người đang âm thầm chờ đợi và dõi theo tôi. Tôi đã tìm được những gam màu trong cuộc sống của mình. Còn bạn, cuộc sống của bạn có màu gì?



















4 nhận xét:

  1. Tôi đã tìm được những gam màu trong cuộc sống của mình. Còn bạn, cuộc sống của bạn có màu gì?

    Bài tản văn nhẹ nhàng nhưng sâu lắng.....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn sự chia sẻ của bạn!

      Xóa
    2. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

      Xóa
    3. Cảm ơn bạn đã ủng hộ, mời bạn ghé thăm http://anphuong2010.blogspot.com/

      Xóa