MỘT SẮC CAO
NGUYÊN
Tản văn
Bầu trời như
nhả bạc. Nắng không còn là những vẩn nắng li ti mà đã chếnh choáng men say của
núi rừng, trong nắng như nở rộ từng đoá hoa nhỏ xinh của đất và đám bụi, những
bông đỏ màu đất tươi mới đang soi mình đùa vui mỗi bận gió ù thổi qua. Đón đợi điều
ấy mọi người khẽ thì thầm một mùa khô nữa bắt đầu rồi. Mùa khô đang về giữa đại
ngàn.
Mùa bỗng cởi
chiếc áo thâm chùng của những màn mưa để khoác lên mình chiếc áo mới sặc sỡ đón
đợi một mùa vui. Nơi vương quốc của nắng và gió. Nắng rỏ ong những giọt mật còn
gió thì cứ lồng lộng trên cao. Giữa cao nguyên xanh rờn của núi rừng đã chờn vờn
những đốm vàng rực rỡ - một sắc cao nguyên, sắc áo của Cúc Quỳ. Những người bạn
tôi chỉ mới nghe đến loài hoa ấy với cái tên thật mĩ miều Dã Quỳ, nên bất chợt
bắt gặp một bức ảnh Dã Quỳ trên báo thì tôi lại buồn khi nghe họ kết luận đó là
hoa Hướng Dương. Thực ra, thoạt nhìn có thể thấy Dã Quỳ có phần nào giống với
loài hoa Hướng Dương vì chúng cùng thuộc họ Cúc. Nhưng tôi có phần nào yêu quý
loài hoa hoang dại này hơn bởi sức sống kì lạ của nó. Dã Quỳ được biết đến với
rất nhiều tên gọi khác nhau như Cúc Quỳ, Sơn Quỳ, Quỳ Dại, Hướng Dương Dại, hay
với những cái tên như Hướng Dương Mexico. Với người Nhật họ gọi nó với cái tên gắn
liền với người đã đưa nó đến với xứ Phù Tang này đó là Cúc Nitobe. Dã Quỳ sống
hồn nhiên chân tình và mạnh mẽ như những con người Tây Nguyên vậy. Sức sống kì
lạ ấy phải chăng đã được hun đúc từ ngàn đời! Bởi cây hiên ngang giữa vùng đồi
núi, dù trong đất nghèo nàn chất dinh dưỡng, giữa nắng đốt hay mưa dầm hàng tháng
nhưng cây vẫn vươn mình cho đời những bông hoa đẹp đẽ xinh tươi.
Mẹ tôi thường
kể chuyện ngày xưa, khi bộ đội mới về thường chặt từng ôm cây để nguỵ trang, bởi
lẽ đâu đâu trên vùng đất này cũng mọc thứ cây này nên dễ dàng tìm thấy và địch
cũng khó phát hiện được. Có lần tôi thử nhai lấy vài đọt lá cây, ngai ngái một
vị đắng chát đầu lưỡi, nhưng bỗng thấy mùi cỏ dại thơm nồng, đối với người Tây
Nguyên nó là thứ thuốc của trời. Rồi hương nồng đượm đắng chát ấy lớn dần theo
người khi cắt từng ôm cây để về ủ lại làm thành một thứ phân bón mà người ta vẫn
gọi là phân xanh để giúp đất màu mỡ hơn vì thân cây Dã Quỳ chứa nhiều chất P, Ca, Mg, cũng
như cách người ta trồng cây đậu phộng (cây lạc) vào các loại cây khác để lợi dụng
những nốt sần mang vi khuẩn cố định đạm giúp đất tươi tốt; đây là cách “nhất
cử lưỡng tiện” của ông cha ta mà đến ngày nay những người nông dân vẫn sử dụng. Hướng Dương chỉ thích cuộc sống đơn
độc nên chỉ thường mọc thành từng cây, còn Dã Quỳ thì khác. Khó có thể tìm thấy
một bông hoa Dã Quỳ cô độc, bởi lẽ Dã Quỳ mọc thành bụi và nở nhất loạt như một
tràng pháo báo hiệu mùa sang.
Tôi thì yêu
lắm cái màu vàng lựng của những đoá Dã Quỳ một hữu sắc vô hương, mẹ tôi thường nói Dã Quỳ là loài hoa vô duyên nhưng
tôi lại thấy quý cái vẻ rất riêng rất Tây Nguyên ấy của hoa, bởi trên mảnh đất
cao nguyên gió lộng này có lẽ hoa đã vụng về gửi hương của mình theo những con
gió mà sống chân tình, hồn nhiên giữa đất trời. Tôi chợt nhớ đến vô tự bia của
nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên của đất nước Trung Hoa như một bí ẩn đời đời không thể
lí giải và thầm khâm phục chữ “Vô” của đạo Thiền.
Tôi
kể cho bạn tôi nghe về câu chuyện tình tha thiết đầy bi ai của nàng H'Linh, của con suối dành cho chàng
K'Lang của núi rừng để rồi chúng tôi ngạc nhiên thơ thẩn bởi một mái tóc cài bông
Dã Quỳ vừa nở làm gương mặt hồng lên trong nắng chiều, rồi thốt lên “Ôi! Những
bông hoa rừng”. Tôi mơ màng chìm trong màu vàng rực bên bờ suối như đang nhuộm
vàng tình yêu thủy chung son sắt của các
chàng trai cô gái Tây Nguyên.
Một mùa khô
nữa lại về giữa cao nguyên có nắng, có gió, có một màu vàng lựng như ấp ủ một tình
yêu thầm kín mang sắc màu của tình yêu cao nguyên ban tặng cho hoa.
Mùa hoa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét