Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2013

SỐ: 250 - TÁC GIẢ MỘC ANH





THÀNH PHỐ MƯA BAY
Truyện ngắn



Cả thành phố lúc này được bao bọc bởi một làn sương mỏng. Tất cả mọi thứ trở nên mờ mịt, mất phương hướng. Yên tưởng rằng một cơn lũ lớn sắp kéo về, nhưng hóa ra chỉ là mưa bay.
Giũ chiếc áo len móc ngấm ẩm vì mưa, Yên cất tiếng gọi dì Hảo. Không tiếng trả lời quen thuộc đáp lại. Chắc dì đã ra chợ hoặc sang nhà hàng xóm. Yên không thay quần áo, lên giường, đắp chăn. Giường kê sát khu vườn, nên nghe rất rõ tiếng những giọt mưa buổi chiều uể oải rơi. Trong nhà tối, nên hơi lạnh do độ ẩm cao càng thấm sâu. Yên không nhớ mình đã sống cuộc sống như thế này bao lâu. Chỉ biết là đã thành nếp. Ngủ dậy, ăn sáng, đến sở, về nhà, ăn chiều, xem phim hoặc đọc sách rồi ngủ thiếp đi. Dì Hảo rất ít khi trách mắng Yên. Ban ngày dì chăm sóc vườn rau, đan móc hoặc tán gẫu ở nhà hàng xóm. Tối đến tiếp tục đan móc, xem những cuốn phim gia đình và đi ngủ. Dì cũng không thắc mắc vì sao Yên không đi chơi đâu đó. Buổi tối, dì ngủ rất ngon, ít mộng mị và dậy vào một giờ nhất định. Dì cười nói nhẹ nhàng, chừng mực. Không ai, cả dì và Yên buồn bã cả.
Cho đến chiều nay, mưa bay. Yên nằm nghe ngóng mãi bước chân dì. Yên nhớ khi còn nhỏ, mỗi lần dì dưới quê lên, thoáng thấy bóng dì từ xa, chị em Yên hú hét chạy ra, lục lọi những cái xắc, cái giỏ, thể nào cũng có đồ ăn ngon. Lần duy nhất dì lên mà không mang theo cái gì là năm Yên sáu tuổi, từ ngoài ngõ, dì đi như chạy, vừa đi vừa khóc. Đôi cánh tay dì run rẩy, bế Yên không nổi. Đó cũng là ngày cha mẹ và đứa em Yên không còn trên đời. Chuyến du lịch không mang lại niềm vui. Giá họ ngồi trên chuyến phà cùng cả đoàn, có lẽ mọi chuyện đã khác. Chuyến cuối cùng bị quá tải đã dìm xuống lòng sông sâu những người thân yêu nhất của Yên. Từ đó, dì Hảo lên ở hẳn ngôi nhà trên thành phố cùng với cháu gái. Và hình như dì bỏ luôn ý định kiếm một tấm chồng. Những lần hiếm hoi phải đi phà, dì nắm chặt tay Yên đến nỗi đau hằn. Dì đi như chạy lên chuyến đầu tiên và giữ chặt tay Yên cho đến khi sang bờ bên kia. 
Yên nằm mãi mà không sao ngủ được. Trở dậy, mở tủ định tìm cuộn len đang đan dở, không hiểu sao Yên lại xách ra cái túi du lịch nhỏ. Trong đó dì Hảo xếp những bộ quần áo từ lâu Yên không mặc đến. Chúng nằm gọn ghẽ, như được sắp đặt cho một chuyến đi xa. Từ lâu lắm, Yên không đi đâu xa cái góc phía nam thành phố này. Yên định với tay định bật đèn sáng cho tĩnh trí lại thì bên nhà hàng xóm, một tiếng nói thất vọng chùng xuống “Mất điện”. Yên vơ chiếc áo len còn treo trên ghế, giũ mạnh cho hơi ẩm tan ra, rồi khoác lên người, tiện tay xách lấy cái túi du lịch.
***
Chỉ còn chuyến phà cuối. Mưa mù giăng kín cả mặt sông. Phà đã chật kín người, một ai đó gắt lên “Cô kia có lên không để chúng tôi còn đi”. Yên chới với bước lên, cơn buồn ngủ bỗng kéo đến. Bao tải trấu ai đó dựng bên cạnh trở thành chỗ dựa lưng. Một người đàn bà khẽ đập vào vai Yên “Trông cô xanh xao quá”. Yên bước lên mặt đất. Bên này đất đai màu mỡ quá, và ngớt mưa phùn, như một thế giới khác bên kia thành phố. Những vườn mơ chạy dọc sông soi trái lúc lỉu ửng hồng. “Cô có mua mơ về ngâm không?”, người đàn bà lúc nãy lại đập tay lên vai Yên. Yên theo bà, cúi thấp người bước vào chòi canh. Trong đó, một người đàn ông đang nhóm bếp bắc ấm nước bám muội than đen đặc. Ông bận một chiếc áo vá vai, nhìn Yên, không nói một lời. “Kệ ông ấy, quen rồi mà”, người đàn bà dịch chiếc ghế nhỏ cho Yên ngồi, nhưng Yên vẫn đứng “Vườn mơ đẹp quá”. Thế rồi Yên lại bước ra. Yên chạm tay vào những chùm quả có lớp lông tơ êm ái lúc lỉu trên thân cành. Tên quả nhắc Yên nhớ đến em gái. Cô bé cũng tên là Mơ, bụ bẫm và mềm mại, mái tóc tơ có mùi hăng hăng khó tả. “Từ hôm ông ấy về, đã bao nhiêu lần tôi bàn với ông ấy bỏ cây mơ đi, trồng cây khác, chứ thu nhập từ mơ có đáng là bao, mà ông ấy không nghe. Ông ấy không biết bao năm tôi vất vả một thân một mình với vườn mơ này”, người đàn bà đi theo sau Yên, than thở. “Chú ấy đi đâu mà cô một mình?”. “Đi tù. Hai mươi năm đấy. Tự do với ông ấy không còn ý nghĩa nữa rồi”.
Yên ngồi dưới bóng mát của vườn mơ. Cứ ngồi mãi như thế, trong những giọt nắng hửng cuối ngày, quay lưng về phía thành phố, giữa tiếng người lao xao vào vườn hỏi mua mơ. Yên tưởng mình sẽ đi xa lắm, vậy ra vẫn ở đây. Dì Hảo sẽ không thể biết Yên chỉ cách dì một dòng sông, ăn cơm trong căn nhà lá dựng tạm và ngả lưng trên chiếc giường ọp ẹp này. Người đàn ông ăn rất ít. Đôi lần mơ thấy ông lặng lẽ nhìn mình. “Cô đẹp lắm, chỉ tiếc là nét mặt hơi u buồn. Chúng tôi cũng có một đứa con trai. Nó cũng đẹp và nét mặt u buồn. Nó trồng vườn mơ này đấy”, người đàn bà nói khi đã đặt lưng nằm xuống. “Anh ấy bây giờ ở đâu?”. “Đi biệt rồi. Không về nữa”, màn đêm buông xuống hẳn, hắt tiếng thở dài của người đàn bà vào bóng tối.
***
Yên ngủ một giấc, bỗng choàng tỉnh dậy vì tiếng gió thốc qua vườn mơ. Người đàn bà đã ngủ say. Yên đi chân trần trên nền đất nện. Củi lửa đã tắt hẳn. Bên bếp lửa nguội lạnh, người đàn ông ngồi cời những hòn than đã vạc. Khi Yên vừa kịp nhìn thấy những giọt nước mắt in thành những vệt loang loáng trên mắt ông, bóng đèn vàng phụt tắt.
  Yên lại vẫn để nguyên đôi chân ấy, lên giường, đắp chăn ngang cằm. Người đàn ông quen lắm. Rất giống anh thợ sửa xe máy ngoài ngõ nhà Yên, Anh này rất hiền. Anh có tấm lưng vững chãi và mái tóc húi cua. Chất tóc đẹp, đầy nam tính. Anh không dám nhìn Yên khi ở gần nhưng qua gương chiếu hậu, Yên biết anh ta vẫn dõi theo mình mãi khi xe đã chạy xa. Một lần Yên hỏi “Nhà anh ở đâu?” “Tôi không có nhà. Mà đã từng có, nhưng xa lắm”, anh vẫn không ngẩng mặt lên, trả lời Yên. “Anh có biết ở đâu có đất tốt không? Tôi muốn lấy một ít để trồng rau”.  Lần này, anh ngẩng mặt lên, nhìn Yên, đôi mắt màu nâu lơ đãng “Bãi sông”. “Hỏi đúng người rồi đấy. Hải học về trồng trọt còn gì. Theo ngành ấy là đúng. Không cứ phải làm ở cơ quan này nọ, thêm kinh nghiệm để trồng cấy. Cứ lên bờ mà sống, kiểu gì đất đai chẳng nuôi nổi mình”, bác chủ quán góp chuyện.
Yên lại choàng tỉnh dậy, lần này là bởi tiếng chó sủa lao xao. Yên không cưỡng lại được, lại chân trần bước ra vườn. Dưới ánh trăng mờ, hai người, có lẽ là đàn bà, Yên nhận thế bởi búi tóc thấp sau gáy đang vặt lấy vặt để mơ ở trên cây. Họ, những kẻ nghèo nàn, túng thiếu hay quen thói trộm vặt. Họ có biết là chủ vườn mơ cũng khốn khó và yếu đuối không? Yên ở rất gần, vậy mà hai người đàn bà không nhận biết. Họ thì thầm với nhau trong tiếng gió lao xao “Nghe bảo lão mới đi tù về. Tội giết người đấy. Nhanh lên”. “Biết gì. Vô ý thôi. Phà của lão quá tải, bị chìm, mấy người chết đuối thôi”. “Khác gì giết người, mà còn mấy mạng”. “Nghe nói cũng lâu lắm rồi, mà ở mạn xa lắm.  Nghe đâu một đôi vợ chồng với một đứa trẻ. Xử lão tội chết là còn nhẹ”. “Thôi! Nhanh tay lên”.
Yên chết lặng trong vườn, không bước nổi chân vào căn nhà ấy nữa. Gió nhẹ khiến những tán lá trên đầu Yên vít xuống, phe phẩy mãi không thôi. Em gái nhỏ của Yên tên Mơ, cái tên gợi lên biết bao điều. Con bé tròn trịa, da rất mịn màng, mái tóc tơ mềm và hiền như một nhành lá nhỏ. Yên ngồi lặng trong vườn cho tới khi trời hửng sáng. Yên muốn làm một điều gì đó. Yên muốn xỉ vả, muốn cấu xé, muốn kéo lê nhưng rồi bước chân dẫn Yên ra phía bờ sông, nơi chuyến phà đầu tiên của ngày đang đợi.
***
Yên bước lên phà. Dòng nước lặng và hun hút, chứa đựng nhiều bất trắc. Yên định bước lại lên bờ nhưng phà đã bắt đầu vượt nước dời đi. Yên nhắm mắt lại. Nhiều lần dì Hảo khóc trước mặt Yên. Dì bảo chính tại dì nên cha mẹ và em gái Yên mới lỡ mất chuyến phà an toàn. Dì đòi mẹ Yên một mảnh vải hoa cầu kỳ may áo dài. Họ đi khắp chợ mới tìm được món dì muốn. Và khi đến bờ sông thì lỡ chuyến phà cùng đoàn. “Con bé Mơ mãi mãi không biết bờ bên kia có những điều gì”, một lần dì nói. Nước mắt không rơi được nữa, chúng lặn vào trong, thành những nếp nhăn trên mặt dì.
Yên nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được hơi lạnh của sương mù trên mặt. Phà đã băng qua giữa dòng sông. Một chốc nữa thôi, Yên sẽ phải mở choàng đôi mắt ra, bước lên bờ, một bến bờ mà Yên biết rõ mười mươi là có những thửa ruộng trồng rau ngắn ngày, tươi xanh mơn mởn. Và thành phố vẫn đang có mưa bay. Chúng làm Yên buồn. Và Yên khóc.
Phà dừng hẳn. Người ta lục tục bước lên bờ. Yên ngồi yên lặng cho đến khi cảm nhận thấy một tấm lưng vững chãi kề sát mặt mình. Yên vòng tay qua cổ, những sợi tóc húi ngắn chạm vào da mặt mỏng manh, dễ dị ứng của Yên. Và mùi đất đai thoang thoảng trên từng bước chân người ấy đưa Yên quay về nhà. Thành phố vẫn mưa bay, nhưng ấm và dễ chịu.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét