Mòn ngày
câu chữ ngủ mê trong vành nôi vô cảm
con ru ngày mòn rỗng
thứ ngôn từ lặng câm
mẹ lội qua dòng ký ức con
lặng lẽ vết phèn lấm màu năm tháng
vệt bùn ruộng sâu bỗng thơm đến lạ
trổ nhánh mùa dậy hương!
cái nghèo vắt qua cơn sốt nửa đêm
tiếng rỉ rên sờn rách màu cổ tích
ngày lại trong hơn tiếng cười của mẹ
cánh đồng chiều nhòa gió dáng già nua…
con lật luống cày ngôn ngữ cằn khô
chẳng thể trồng nổi câu thơ trên mảnh vườn tuổi mẹ
ngày cứ mòn như câu chữ
câm lặng từng nếp nhăn!
3.3.2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét