Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

SÓ: 251 - tác giả ĐẶNG BÁ TIẾN





Một lần Tây Bắc



Núi giăng thành như lưỡi cưa
xẻ đất trời thành Tây Bắc
chưa đến đây ký ức đã nằm lòng
đã thấy Tô Hoài đứng cười phía trước
đã thấy Nguyễn Huy Thiệp vênh mặt trên đỉnh dốc
thả xuống đồng bằng những Hua Tát, Phiềng Sa…
và ta đã khát khao ánh mắt đêm xòe
đã say men nụ cười cô gái Thái…

Tây Bắc
chiều nay bạn đợi
ta ngược Mộc Châu như ngược lên trời
cỏ và mây bạn bầu quấn quýt
ta với trăng vàng cùng được kề môi
ly rượu nếp nương em rót tựa sương trời
rót từ ánh mắt nhìn
rót từ làn da trắng
rót từ ngón tay thon
từ trái tim ấm nóng
chảy vòng qua vai
chảy vào trái tim mình
ta chưa uống rượu nào ngon đến thế
em Thái ơi
ta say đến suốt đời!

Dẫu đầu thu
hoa ban chưa nụ
đêm Điệân Biên hoa vẫn trắng trời
có chùm ban từ cơn mưa ký ức
có nụ ban em nở tặng riêng người…

Lên Tây Bắc
ta thành ngơ ngác
mải nhìn theo búi tóc cao ngồng
mải nhìn gánh
toòng teeng người xuống chợ
hương quế hương hồi thoảng theo gót chân thon…

Và ta biết
Mường Thanh nhiều khát vọng
nên mướt xanh trên hoen rỉ một thời
nên lúa chín vàng bên hầm Đờ-cát
phố cao tầng đã mọc chỗ bom rơi…

Và ta biết
chỉ một lần Tây Bắc
trái tim ta sẽ mãi nhắc nơi này
bởi ta nợ nụ ban thu khoe sắc
nợ đầm đìa đôi mắt Mường Lay…

Buôn Ma Thuột, 30.6.2013



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét