Dì tôi
Dì ngồi bậu cửa dì khâu
Cái áo “kỷ vật” ngả mầu tháng năm
Chợt đâu khoảng lặng xa xăm
Trường Sơn một thuở rì rầm tiếng
xe…
Mười bảy tuổi dì rời quê
Ngày đi có hẹn ngày về được đâu
Thanh xuân ở với rừng sâu
Đong đưa đêm võng hai đầu khát
khao
Chen vào giữa giấc chiêm bao
Bom gầm đạn rít… rào rào lá rơi
Khói cay mù mịt đất trời
Con đường sạt lở… rối bời ruột
gan
Xiết tay nhau đứng dàn hàng
Cột tiêu mái tóc khét vàng khói
bom
Dì như một đóa trăng tròn
Xanh cao trong trẻo nở thơm rừng
già…
Chiến tranh rồi cũng đi qua
Tháng ngày bom đạn rồi là xa xôi
Mà sao dì vẫn đơn côi
Đêm đêm khe khẽ hát lời tự ru!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét