Nhà thơ LÊ VĨNH TÀI |
Gửi lại tháng mười hai…
gãy trên tay
anh một nhú cỏ vừa lên
ứa nước mắt màu
xanh tinh khiết
lá cuối năm
bay từng tờ lịch
tháng ngày bay
như có như không
ngày tháng bay
trong lá phủ đầy sân
tháng mười hai
chưa bao giờ xa thế
như câu thơ chưa
bao giờ có thể
làm ta vui như
chính cuộc đời
tháng mười hai
ta thảng thốt: trời ơi…
ai người cũ đã
thành hun hút
câu thơ cũng
nhạt nhòa ký ức
thơ với người
phù phiếm cưới nhau
theo câu thơ
tháng chạp đón dâu
ta đời mới chạy
êm ru quanh phố
tháng mười hai
bây giờ ta nhớ
một nụ cười đau
đến chẳng còn đau…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét