Khoảng trời và nỗi nhớ
Mai mình về,
ai còn nhớ nữa không?
Mỗi sáng mỗi
chiều dưới khoảng trời bóng mát
Đường chạy,
sân chơi rộn ràng chân bước
Rúc rích tiếng
cười, lớp trước lớp sau
Mỗi tiếng 1,
2 tay hạ xuống giơ lên
Mỗi tiếng hô
nghiêm hàng hàng thẳng tắp
Phải, trái, đằng
sau-bàn tay khép chặt
Chạy thành vòng
tròn dang rộng yêu thương
Sao giờ đây
mỗi hạt sỏi trên đường
Níu chân lại,
“người ơi người ở”
Phấn trắng bảng
đen cuộc đời rộng mở
Chia tay rồi
mới thấy hết yêu thương
Nhớ ngày xa
khi đội tuyển lên đường
Chưa xuất phát
mà huy chương đầy ngực
Mỗi bước gió
nâng tầm chân em bước
Nghe vang bài
ca: “cao hơn, xa hơn”
Mai mình về
nỗi nhớ lại miên man
Bằng lăng tím
có giăng đầy nỗi nhớ
Phượng trĩu đỏ,
có vơi màu nức nở
Xà cừ vươn
theo năm tháng yêu nghề
Tôi lại về với
mảnh ruộng đồng quê
Thôi tạm gác
những trở trăn sự nghiệp
Nhớ đêm thức
vì câu thơ chưa viết
Những bữa ăn
đắng ngắt, bởi trò hư
Thôi xa rồi
những tiếng nói vô tư
Tiếng đùa
nghịch – vẫn như là quỷ sứ
Bao trang sách
chứa niềm vui, nỗi khổ
Bao cuộc đời
lưu bước sang trang
Mai tôi về
trong kí ức mênh mang
Bục giảng trên
sân, dưới tầm cây tán lá
Chẳng có bảng
đen, với màu phấn lạ
Chỉ có màu
xanh bất tận giữa bầu trời…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét