Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

SỐ: 245&246 - tác giả NGUYÊN HƯƠNG







ĐÊM THÁNH NHIỆM MẦU


Truyện ngắn



Chiều nào cũng vậy, khi Lâm dắt xe ra khỏi cổng trường thì đập ngay vào mắt là hình ảnh những nhóm sinh viên chạy về hướng bến xe buýt.
Chạy, đúng nghĩa đen của từ này, đáng gọi ma-ra-tông nữa là khác. Chạy, không phân biệt giày bệt hay giày cao gót, không phân biệt tóc ngắn hay tóc ngang vai. Chạy, nhóm sau cố vượt lên đầu. Dễ hiểu là không ai muốn mình rơi vào nhóm bị lỡ chuyến này để rồi phải mất thêm ba mươi phút chờ chuyến sau giữa cơn đói bụng và khói bụi mịt mù của dòng xe cộ giờ cao điểm. Cốt tử hơn nữa là không ai muốn mình bị đứng suốt chuyến đường dài. Cái ghế lúc này không chỉ để ngồi, cái ghế lúc này đáng được so sánh với cái giường, bởi vì chặng đường đủ cho một giấc ngủ dù lắc lư cũng đáng được gọi là. Giấc ngủ ngắn đó rất cần để tái tạo năng lượng cho những cua học buổi tối đang chờ đợi ở các trung tâm ngoại ngữ và tin học.
Vậy nên chiều nào khi Lâm dắt xe ra tới cổng trường là đụng ngay cái cảnh thiên hạ đang cắm đầu chạy. Đã từng trải qua cảnh ngộ này suốt ba năm rồi mới được ba má mua cho cái xe máy cho nên Lâm thấu hiểu. Nhiều khi Lâm muốn rồ ga vọt tới sẵn sàng cho ai đó quá giang, nhưng ý định nhiệt tình này chưa bao giờ  thực hiện được bởi vì cái xe của Lâm quá nhỏ bé trước rất đông người. Cái xe chỉ đủ chỗ cho một người. Không thể lao xe vào đám đông mà la to “Có ai muốn quá giang không? Chỉ một người thôi!”.
Chiều nay thì khác. 
Lâm dắt xe ra cổng muộn hơn thường ngày vì cái chìa khóa xe bị lạc đâu mất, tìm hoài rồi mới thấy nó đang cắm sẵn trong ổ khóa. Nhiều khi là ngớ ngẩn vậy.
Ra tới cổng, đường chỉ còn lác đác người. Một cô gái đang đi cà nhắc, dáng vẻ xuôi xị của người đành chấp nhận chuyến sau chót.
Lâm nhìn xuống chân cô gái – một chân thấp một chân cao. Không cần hỏi cũng biết ngay là trong cuộc ma-ra-tông, cái gót giày sinh ra để đi từng bước yểu điệu đã không chịu nổi những bước chạy như tra tấn cho nên nó đã văng đâu mất rồi.
Không kịp nghĩ ngợi, hoặc là cái ý nghĩ nhiệt tình này đã ngấm sâu trong Lâm rồi và chỉ chờ có cơ hội. Lâm vặn tay ga, vọt tới:
-  Quá giang không bạn?
Cô gái ngay lập tức nhoẻn cười.

                                      * * *
Mấy thằng bạn nói cơ hội tuyệt vời vậy mà Lâm thật thà quá đã để vuột mất. Lẽ ra là không nên phóng xe như gió mà chỉ là chạy tà tà thôi, sao cho bị trễ chuyến xe buýt để mà có cớ mời nàng quá giang cho tới tận nhà, một lời mời mà dù khó tính tới mấy cũng không thể bắt bẻ là khiếm nhã được bởi lẽ chẳng phải khi xe buýt về tới bến cuối rồi thì nàng vẫn đang mang đôi giày gót thấp gót cao hay sao? Giữa phải đi cà nhắc về tới nhà và có xe tình nguyện đưa tới tận cổng, bên nào lịch sự hơn?
Nhưng sự đã rồi. Lâm đã tận lực chở nàng bắt kịp chuyến xe. Và hết. Thật là ngốc. Hèn chi mà trong khi tất cả những thằng bạn đều đã có đôi có cặp, Lâm vẫn một mình đi một mình về.
Một mình đi một mình về từ trước tới giờ không sao, thậm chí Lâm còn thấy nhàn nhã nữa. Nhưng từ chiều hôm đó, cái cảnh một mình đi một mình về... sao mà lẻ loi.

                             ***
Vẫn từng nhóm nối nhau chạy ma-ra-tông ngang qua cổng trường Lâm nhưng cô gái đã biến mất dù chiều nào Lâm cũng căng mắt tìm kiếm. Lớp cô tan học sớm? Cô đã chuyển về học tại chi nhánh khác? Hay vì chỉ thoáng nhìn thấy cô duy nhất một lần trong bước đi cà nhắc rất tội nghiệp cho nên bây giờ trong dáng vẻ kiêu kỳ rất giống nhau của tất cả các nàng cho nên Lâm chẳng thể nhận ra một người giữa đông người? Ồ... có lẽ nào là vậy. Lâm bất giác đưa tay sờ lên vai, vẫn còn đây cảm giác nong nóng của những ngón tay vịn chặt vai Lâm trong cú phóng xe xé gió chiều hôm đó.
Cảm giác nong nóng vương vấn đó khiến những cơn gió mùa Noel chừng như lạnh hơn những năm xưa. Bạn bè Lâm xôn xao đi shop, kỳ công chọn lựa cho xứng với ý nghĩa của mùa... Những món quà lóng la lóng lánh đến chói mắt.
Đã kỳ công chọn lựa thì chớ, lại còn phải khác thường trong việc trao tặng nữa. Thằng bạn rủ Lâm tới Dịch Vụ Ông Già Noel, gởi gói quà cho bà chủ dịch vụ và nộp mức phí cao nhất để gói quà được trao tận tạy người yêu đúng giờ Chúa ra đời.
-  Hai cậu mà chỉ gởi một hộp quà à hả?
Câu hỏi vô tư của bà chủ dịch vụ khiến Lâm nhói lòng. Thằng bạn cười khì vỗ vai Lâm:
-  Thằng này có trái tim bằng sắt nên không tốn tiền quà cho ai hết.
Bà chủ nhìn Lâm, chừng như đo lường trái tim sắt của Lâm chịu được sự lạnh lẽo ra sao, rồi bà độp một câu bất ngờ:
-  Vậy là Noel cậu rảnh hả?
Thằng bạn lại cười khì khiến Lâm đỏ bừng mặt mũi. Không có ai để đưa đón để dự tiệc nửa đêm, đúng là quá rảnh.
-  Ngày đó cậu tới đây làm việc cho tôi đi.
Lâm chưa nói năng gì, bà tiếp luôn:
-  Làm Ông Già Noel đi tặng niềm vui cho mọi người rồi thì cậu sẽ thấy điều kỳ diệu. Thật mà, đêm Thánh nhiệm mầu.                                 
* * *
Đường phố đông nghẹt.
Những Ông Già Noel rất vất vả mới có thể trao quà đúng giờ khách hàng yêu cầu. Nhưng cái việc vác bao quà chạy xuyên qua dòng người chen đặc trên đường chỉ là chuyện nhỏ so với việc trao quà mà người nhận là cô gái quá xinh đến nỗi không phải Ông Già Noel nào cũng nhớ ra mình đang là ... Ông Già Noel. Vậy cho nên xảy ra chuyện là khi đứng trước người nhận quà, thay vì cao giọng ồm ồm quyền uy như kịch bản quy định “Ta tặng cho con món quà này vì con rất ngoan” thì có Ông Già Noel lại buột miệng câu lịch sự kinh điển “Chào bạn” khiến người nhận bật cười khúc khích.
Lâm thì không bật thốt cái câu kinh điển “chào bạn” mà là chết sững mất mấy giây bởi vì người nhận quà sao mà giống cô gái chiều hôm nào. Nhìn thấy Ông Già Noel vác bao quà căng phồng đứng ngoài cổng, cô gái reo lên, từ thềm nhà chạy băng qua sân, đôi dép xỏ vội vàng khiến cô vừa chạy vừa sửa lại chiếc dép dưới chân, dáng chạy sao mà giống quá cô gái chiều hôm nào.
Phải cô không? Lâm nín thở. May mà cặp kính to tướng và bộ râu che khuất khuôn mặt Lâm tái nhợt đột ngột. Vậy là đã có người tặng quà cho cô rồi. Và cô rất hạnh phúc được nhận món quà này. Đêm Thánh... bà chủ dịch vụ đã nói gì nhỉ? “... rồi thì cậu sẽ thấy điều kỳ diệu...”                  Chẳng có điều kỳ diệu nào hết. Chỉ là hão huyền thôi. Bao quà trên vai Lâm chợt nặng trĩu như đeo đá.

* * *
Xong món quà cuối cùng, Lâm trở về văn phòng dịch vụ. Tất bật công viêc ngay từ đầu ngày nên cho tới lúc này các Ông Già Noel mới tụ tập đông đủ.
Trời lạnh mà hai thái dương Lâm đẫm mồ hôi vì bộ râu um tùm mà nếu kéo từng sợi của nó nối lại chắc cũng đủ đan một cái khăn quàng cổ mà thời trang mới nhất là sau một vòng quấn cổ thì hai mép khăn còn thòng tới tận đầu gối.
Vậy nên việc đầu tiên của các Ông Già Noel là gỡ ngay bộ râu ra khỏi mặt.
Và...
Lâm choáng váng khi nhìn thấy ngay trước mặt mình, sau khi gỡ bộ râu, là khuôn mặt con gái...
Cô gái hôm nào giày gót thấp gót cao.
Lâm đứng đờ người. Không dám tin.
Cô nhìn Lâm, vẻ ngạc nhiên như cũng không ngờ gặp lại Lâm tại nơi này, trong bộ áo quần xứ tuyết rộng thùng thình không thể phân biệt nam nữ.
Rồi cô nhoẻn cười. Nụ cười giống hệt như khi Lâm hỏi “Quá giang không bạn?”. Lần này thì đúng là cô rồi. Đêm Thánh nhiệm mầu.
Lâm ấp úng một câu thật ngốc:
-  Xin chào Bà Già Noel.
Cô gái tinh nghịch đeo lại bộ râu che khuất khuôn mặt, và cất giọng ồm ồm quyền uy:
-  Bởi vì con rất tốt bụng sẵn lòng giúp người khác nên ta sẽ tặng con một món quà.

1 nhận xét:

  1. Hay lắm người viết truyện ơi! Mình đọc từ đầu đến cuối câu chuyện mà ngỡ... có phép nhiệm màu thật! Đoạn kết bất ngờ thú vị!

    Trả lờiXóa