Nàng xuân
Nàng xuân làm
lẽ đất trời
Chăm lo lộc
biếc hoa ngời sắc hương
Xinh tươi nắng
dạo phố phường
Xua tan bão
táp phong sương mịt mờ
Lời đâu dịu đến
ngây thơ
Em hồn nhiên
đến ngẩn ngơ hoa đào
Dối lòng…
Chưa biết
xuyến xao
Câu thơ tôi
hóa thân vào mênh mông
Giấu hương vào
nụ vào bông
Vào se sắt đợi
Vào trông ngóng
chờ
Mượn sách
con nhện giăng tơ
Mượn môi hoa
bưởi gửi nhờ nụ hôn
Đắng dưa thèm
ngọn bồn bồn
Đường đời vô
tận khéo khôn chi mà
Trăm năm trăm
tuổi không già
Xuân từ tiền
kiếp vẫn là nàng xuân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét