Thứ Ba, 8 tháng 1, 2013

SỐ: 245&246 - tác giả KHÔI NGUYÊN

Nhà văn Khôi Nguyên

CÁI RĂNG SÂU


Truyện ngắn của Khôi Nguyên

Thứ nhất đau mắt, thứ nhì nhức răng. Tôi bị cái thứ nhì hành hạ.
Khỏi phải nói đến nỗi khốn khổ của người bị đau răng. Nó nhức nhối, tê buốt. Đau thật mà người ngoài cứ tưởng như giả vờ. Thậm chí có người không biết bệnh tình, nhìn mặt một hồi rồi thật lòng khen một câu: “Dạo này mập mạp ra, chắc có phát tướng phát tài gì đây…” Người được khen phải méo miệng mà cười, vừa cười vừa chảy nước mắt, vừa ôm má mà giải thích rằng do đau răng nên cái mặt nó sưng lên chứ phát phét quái gì.
Mà cái bệnh nhức răng nó chẳng như một vài căn bệnh khác ở chỗ đến hẹn lại lên. Chẳng hạn như bệnh khớp hay bệnh hen suyễn thì mỗi khi thay đổi thời tiết vào độ giao mùa là thế nào cũng lên cơn; hoặc bệnh gút, bệnh tiểu đường chỉ cần vài bữa thả phanh, không kiêng khem gì là sẽ có chuyện… Biết thế nên dễ đề phòng. Riêng bệnh đau răng thì chẳng biết đâu mà lần. Nhai thịt gà bữa này qua bữa khác liền tù tì mà chẳng sao. Gặm móng gò, nghiến thịt bò mỏi cả hàm mà vẫn không hề hấn gì… Hình như nó như một con yêu quái, lúc nào rửng mỡ lên là nổi hứng hành hạ. Nó đã hành hạ thì như một kẻ động cỡn, khó kiềm chế.
Lần đau đầu tiên, có người bày: “Lấy lá lược vàng nhai, ngậm nước là hết”. Lại có người bày: “Ngậm rượu là khỏi”. Rồi: “Nhét muối hạt vào cái răng sâu”… Đúng là có bệnh thì vái tứ phương, nhưng gặp thầy mà không gặp thuốc thì cũng chẳng ăn thua. Ra hiệu thuốc đầu phố, nói triệu chứng, chủ hiệu thuốc cắt cho một toa 3 loại thuốc khác nhau và dặn: “Uống sáng và tối. Loại này và loại này thì mỗi lần uống một viên, còn loại này thì uống hai viên.” Thuốc viết toàn bằng chữ Tây, cái đơn thuốc cũng loằng ngoằng chẳng biết là chữ Tây hay chữ Ả Rập, tôi mù tịt, nhưng vẫn ra vẻ hiểu biết, cố gỡ gạc: “Uống sau bữa ăn phải không ạ?” “Ừ, nhưng nhớ là loại nào thì uống hai viên, loại nào thì uống một viên.” “Thì vẫn, thứ nào nhiều thì uống hai, còn thứ nào ít thì uống một.” Cả chủ lẫn khách cười sảng khoái bởi tâm đầu ý hợp. Uống hết nửa cơ số thuốc theo đơn thì anh bạn bác sĩ đến chơi. Tôi khoe sự công hiệu, anh cầm cái đơn thuốc và túi thuốc của tôi săm soi một hồi rồi nói: “Toàn là loại thuốc giảm đau và thuốc kháng sinh. Chỉ tạm thời thôi. Lần sau phải uống liều cao hơn đấy. Tốt nhất, ông đến chỗ bác sĩ nha khoa mà khám.”
Tôi ậm ừ vì nể bạn. Ai chả biết là lắm thầy rầy ma! Nghe thầy thuốc phán, mỗi thầy một phách, bố ai theo được!
Bẵng được nửa năm. Đau lần hai, tôi cầm đơn thuốc ra hiệu trước đây. Ông chủ hiệu ngó đơn thuốc cũ rồi mở hộc tủ, cắt bốn loại thuốc khác nhau, cũng dặn uống ngày hai lần, cũng loại uống một viên, loại uống hai viên.
Sau hai tháng. Đau lần ba. Lại toa thuốc khác với liều lượng cao hơn.
Đau lần bốn, lần năm, lần sáu… tần suất ngày một ngắn hơn.
Đến bây giờ thì cái răng sâu đau bất cứ lúc nào. Chỉ cần không dùng tăm xỉa kỹ sau bữa ăn là đau; nhai vướng phải cái gì cưng cứng, là đau; không vì lý do gì, cũng đau.
Chợt nhớ lời anh bạn bác sĩ. Nhưng tôi cực kỳ ngại. Cứ tưởng tượng ra cái lúc bác sĩ nha khoa bảo: “Há miệng!” thế là phải ngoác cái mồm chẳng lấy làm đẹp đẽ thơm tho ra cho ông (hoặc bà) ấy thò thanh gỗ vào đằn cái lưỡi đầy rêu nhớp nháp vì hút thuốc và uống rượu, rồi thọc cái cây I-nốc vào soi mói, gõ gõ lên những chiếc răng cải mả đã bị lớp cao răng vôi hoá (biết đâu còn dính bựa cơm, thậm chí là cả một xớ thịt hay búi xơ rau già của bữa ăn vừa qua còn dắt lại)… Nghĩ vậy mà rùng mình. Tốt đẹp cũng là cái mồm, mà xấu xa cũng là ở cái mồm. Ấy là chưa kể đến việc “cái răng cái tóc là góc con người”. Tự dưng lại đem cái “góc” chẳng lấy gì làm hay ho, tốt đẹp của mình cho người khác thấy rõ.
Nhưng lâu lâu, cái răng sâu lại rửng mỡ làm loạn. Ăn không được, ngủ không được. Mỗi lúc nó lên cơn là muốn đập đầu vào đá cho hết đau. Bài học vệ sinh “Không cho tay vào miệng” được học từ thuở còn nằm trong nôi nhưng tới cái tuổi nửa xế cuộc đời vẫn bị tôi giả vờ quên trong lúc nhớ đến nó nhất. Mỗi lần đau quá, tôi thọc cả bàn tay vào, dùng ngón cái và ngón trỏ, ra sức ấn, lay cho nó tê đi, nhưng cũng chỉ được một vài phút rồi đâu lại vào đấy. Vẫn cứ đau là đau.
Vợ con tôi mỗi lần thấy cái mặt của tôi bất bình thường là biết ngay: “Cái răng sâu lại hành hạ rồi phải không? Nhổ quách đi cho rồi! Mỗi lần đau là khổ vợ khổ con, cả nhà cùng nhau húp cháo!” Tôi cũng thương vợ con lắm chứ. Họ thông cảm với nỗi đau của tôi, họ sẵn lòng đồng cam cộng khổ với tôi, họ chấp nhận hy sinh nhu cầu cuộc sống thường nhật vì tôi. Nhưng họ thừa biết tôi có cái quyền làm cha, làm trụ cột của gia đình, họ chỉ biết góp ý, góp ý và đóng góp ý kiến... góp ý chưa được thì tiếp tục góp ý nữa. Tôi chỉ đáp lại bằng câu: “Yên trí đi, đau sẽ có thuốc chữa!” (Nhưng giả sử vợ con tôi mà chỉ có một người kêu đau bụng xem, tôi sẽ bắt cả nhà phải uống thuốc xổ giun; hoặc nấu nồi canh mà phát hiện ra có con sâu, tôi sẽ hắt cả mâm cơm đi chứ chẳng chơi).
Chợt một ngày kia, tôi nhận thấy rằng vợ con góp ý hoài rồi cũng nản. Họ cứ lẳng lặng nấu cơm, kho thịt, ninh xương… làm những món mà người đau răng không thể nhai (nhưng vẫn có thêm một nồi cháo nho nhỏ); dần dần việc đau răng của tôi xảy ra thường xuyên, họ mặc kệ, tôi ăn được gì thì tự lo mà ăn, đau lúc nào thì tự tìm thuốc mà uống. Họ đã bàng quan không tin vào việc chữa trị cái răng sâu của tôi!
Có lần tôi nghe lỏm được mấy đứa nhỏ nhà tôi thì thầm với nhau: “Mỗi lần cái răng sâu của cha tái phát, người ngoài lại bảo là do cha ăn ở bẩn, em xấu hổ ghê gớm, muốn làm con nhà người khác cho rồi!” Tôi rụng rời chân tay. Cũng may là ở cái tuổi đầy kinh nghiệm và nhiều lý luận nên tôi phải im lặng mà suy nghĩ với cái lý của đám con yêu quý. Ừ, nó góp ý mà mình không nghe, sai đấy mà mình không sửa thì nó nản, nó chẳng thèm tôn trọng mình, nó còn chẳng muốn chấp nhận mình là cha của nó nữa… Thế thì lỗi từ đâu? Chắc chắn là từ cái răng sâu!...
Tôi ưỡn ngực bước vào phòng khám nha khoa với tâm thế sẵn sàng: “Miệng lưỡi tôi đây, cứ việc săm soi. Nhưng chỉ khám răng thôi nhé! Có cái răng sâu nào thì nhổ hết đi!...”
Quả thực, sau liều thuốc tê, tôi chỉ thấy đôi môi mình không làm chủ được chừng mươi phút, cái lưỡi mình không làm chủ được mỗi khi phát âm, cái miệng mình ngọng nghịu khi muốn nói… Nhưng rồi đã nhổ được cái răng sâu mà nó vẫn gây đau nhức. Cũng còn một số cái răng khác đang có triệu chứng sâu nhưng chưa đến nỗi gây đau.
Thôi thì thà khuyết một cái răng trong hàm còn hơn để lại mà nó gây đau cho cả một cơ thể; thậm chí là nó làm nản lòng ngay cả những người thân yêu.         

6 nhận xét:

  1. Vâng đúng thế! Cả bột bầy răng của anh được ăn đẫy,nhưng có cái khỏe hơn nên nghiền tợn hơn,thành ra lâm bệnh,thôi,cố chữa không được thì nhổ phéng đi,nó lan ra cả hàm thì toi mạng.
    QUYẾT ĐỊNH CỦA ANH LÀ SÁNG SUỐT.
    -----------------------------------
    Không để khuyết,thiên hạ thiếu gì răng thay:răng thật là răng của người đã chết (còn dùng được),răng giả làm bằng đất nung,bằng nhựa...
    __________
    Để chữa hàm răng thật của anh cho vững lại,anh dùng nước chè đặc pha phèn chua,đánh răng thường xuyên-thật tuyệt!(Dùng chè đặc đơn giản,sắc nước lá bàng mất thời gian).

    Trả lờiXóa
  2. Chuyện từ một chiếc răng sâu nhưng mang triết lý sống lắm. HB rất thích... Nếu "đã bị sâu" "HỎNG" thì "NHỔ" không tiếc nữa mặc dù rất đau. HB chúc BVN DakLak ngày một phát triển và thành công hơn nữa.

    Trả lờiXóa
  3. Ơ, thế té ra không phải Quan Văn mập ra mà là vì răng sâu à? Chết thật, vậy mà mình lại khen vậy mới chết chứ. Hihi. Chúc TÔI nhanh khỏi cái Thứ Nhì đó đi nha.

    Trả lờiXóa