MÙA NÀY DÃ QUỲ NỞ RỘ
Truyện ngắn
Mình biết buồn khi Đăm
- người thương đầu tiên trả lại chiếc vòng đồng hẹn ước. Chiếc vòng sáng choang
có khắc hình đôi chim rừng quấn quýt. Chiếc vòng biểu tượng cho sức mạnh của
tình yêu, sợi dây ràng buộc vững chắc giữa hai người. Người Êđê chỉ trao vòng
cho nhau khi chắc chắn đối phương sẽ là người đầu ấp tay gối trong tương lai.
Mình buồn quá, tay chân mềm nhũn như lá chuối hơ lửa, tan chảy và nghẹt thở.
Tiếng gió rít u u không ngăn nổi tiếng vọng ban chiều:
- Đừng nhớ Đăm nữa. Con
gái buôn bên sắp qua nhà cầu hôn. Amí đồng ý rồi, năm sau dăm dei sẽ tiễn Đăm
xuống cầu thang sang nhà vợ.
Và Đăm đi.
Vội vã, gấp gáp như nụ
hôn Đăm đặt lên môi mình dạo ấy. Mình tròn mắt nhìn cho đến khi bóng Đăm lẫn
trong đám lá quỳ xanh động đậy rồi mất hút.
Ngồi phịch xuống tảng
đá, tảng đá cựa quậy, nhìn cánh đồng quỳ, cánh đồng quỳ cựa quậy, ngó đám mây,
đám mây cựa quậy, liếc dãy núi, dãy núi cũng chao đảo ngả nghiêng.
Chiều lắm rồi. Buôn
mình rục rịch nhóm bếp lửa chuẩn bị buổi tối, đám khói ngoằn ngoèo, chúng chụm
lại và toác miệng cười ha hả đắc chí về chuyện tình vỡ toang hoang như quả bầu
khô của mình. Chiếc điện thoại trong tút tít reo, mặt mình đầm đìa nước và câu
hát bỗng chợt ngân vang:
Anh với em
Vòng đã trao
Lời thề giữ trong lòng…
Mình ngước mắt lên, cánh đồng quỳ đã ngập trong màu tối, vài ánh
sao nhấp nháy không đủ soi rõ con đường mòn về nhà, chiếc vòng trong tay rung
rung, nó tự động xoay tròn ba lần bên trái, bảy lần bên phải rồi bật tiếng khóc
ư hử. Lạ quá! Một đôi chim trong suốt, đuôi dài như đuôi chim trĩ, chim công
bay ra. Đôi chim tíu tít bay quanh như muốn hút hết mùi thơm trên cánh đồng quỳ
hoang dại:
Củ nghệ vàng em tắm lúc chiều hôm
Đêm nằm anh càng thương, càng nhớ
Ơ! Đó là giọng của Đăm, Đăm hay hát như thế trong những lần chờ
mình đến nơi hò hẹn. Giọng hát đã làm mình chao đảo, trái tim mình rộn ràng như
hoa nở, đầu mình lúc nào cũng líu lo niềm vui. Mình mang tiếng hát ấy lên lớp
học tiếng Kinh, mang khi ra bờ suối giặt váy và lúc tỉa bắp với amai adei trên
đồi. Chưa hết ngạc nhiên, con chim cái hát đối đáp:
Gửi bông hành, bông nghệ nhớ không thôi
Em mong anh đã lâu
Như em mong chim phí
Em đợi anh đã nhiều
Như em đợi chim going
Ơ! Đó là giọng của mình, mình đã
bắt aduôn dạy nhiều klei duê về tình yêu khi mình bắt đầu biết cúi mặt mắc cỡ
và mặc tấm váy đẹp trước mặt thằng con trai. Aduôn mình đã già hơn cây M’nut
cạnh bìa rừng, lưng còng hơn chiếc cần uống rượu, nhìn mặt người nhập nhoạng
trắng đen nhưng trong đầu aduôn lúc nào cũng đầy ắp klei duê. Mình biết Đăm khi
hai đứa còn địu trên lưng amí đi khắp các quả đồi tỉa lúa rẫy. Đăm sinh ra đã
là “Người có môi thần cho. Miệng thần tạo. Tai dính chặt với đầu. Là người
có tài hát kưt, muin, ayray”. Yêu Đăm, muốn đắp tấm chăn cùng, đêm đêm được
nằm trong đôi tay săn chắc và đen bóng của anh ấy mình phải học thật nhiều klei
duê, hát ayray đối đáp. Aduôn mình mừng vì con cháu chịu học câu nói xa xưa của
ông bà. Ngày ngày ra dring giũ váy, xoã tóc cười tủm tỉm và hát ayray.
Đôi chim nhìn nhau rười rượi buồn,
gió thốc mạnh đưa tiếng dế rỉ rả ra xa, đưa ánh sáng đóm đóm lại gần, đưa tiếng
hát chim đực bên trái, con chim cái lắng nghe bên phải:
Ơi em!
Một trái dưa chẳng quên
Một trái bắp cũng dành
cho nhau là thế
Đừng quên anh khi mặt
trời đỏ hửng
Nhớ nhau mãi cho đến
lúc mặt trời khuất núi
Tim mình nhói quá, tựa không thở
được, có con ma rừng đang bóp bên trong. Đôi chim lượn lượn một vòng tròn lớn
quanh cánh đồng quỳ mênh mông rồi tiến thẳng về Vực Yang Tao. Đó là vực thẳm
sâu hun hút, đứng cạnh vực này nhìn buôn tây thấy bầu trời tối mịt, ngó buôn
đông thấy sấm chớp nổi giận đùng đoàng, chưa một ai nhìn thấy đáy của nó, đó là
khu vực người già cấm kị nhất trong vùng thảo nguyên của tù trưởng Ma Đrăk,
nghe nói nhiều đôi trai gái đã gieo mình xuống dưới chết chung vì tình duyên
không thành. Có lần Đăm kể cho mình nghe về chuyện tình Y’Du và H’Jan “Cách đây
không lâu Y’Du, H’Jan đã nhảy xuống dưới Vực Yang Tao. Cuộc hôn nhân của họ
không được người già chấp nhận. Buôn Y’Du và H’Jan có mối thù nặng như ghế Kpan
mười người khiêng, như tảng đá to trăm người vác. Vết khắc trên cây Tang vẫn
còn, trí nhớ của người già chưa hết, bến nước hai buôn vẫn còn ngăn, buôn H’
Jan không được rước Y’Du về, buôn Y’Du không cho phép con trai làm rể bên nhà
buôn ấy. Vậy là họ rủ nhau chết chung. Năm ấy dã quỳ thi nhau nở rộ kín mít,
trải dài đến chân núi, sáng rực cả một vùng trời. Một đêm trời nhuốm màu đen
đặc, rơi những hạt mưa to như nước trút, quất những trận gió lớn dữ dội, người
ta không thấy Y’Du và H’Jan trộm yêu đương nữa. Người già nhất buôn mơ thấy
Yang Bến Nước về báo mộng. Ngài giận, uống rượu cần xoay lưng, con cháu đưa
chén thịt không thèm nhìn, chén cơm trắng muốt chẳng buồn ngó. Ngài giận vì mối
thù lâu lắc, hàng trăm con trăng rồi mà mọi người chưa quên để giờ làm khổ con
cháu. Vậy là sáng hôm sau người ta không thấy vết khắc trên cây Tang đâu, bến
nước đã hoà cùng dòng chảy, hai buôn đã chịu nhìn mặt nhau, trai gái tự do hò
hẹn.”
Mình nức nở khóc khi câu chuyện chưa dứt. Đăm
dỗ nín hoài. Mình không thương cho Y’Du, H’Jan, ít ra họ cũng bên nhau cho đến
lúc chết. Mình thương mình. Mình yêu Đăm nhiều quá, lỡ một ngày anh ấy bỏ mình
đi...
Rồi mình chạy theo đôi chim về phía
Vực Yang Tao. Nhành cây ven đường kéo tay, cây gai kéo áo, cục đá ven đường níu
giữ đôi chân. Chẳng ích gì, mình không muốn sống, mình không muốn nghe thấy
tiếng chiêng rộn ràng đưa Đăm xuống cầu thang, không muốn nghe tiếng cười nói
của dăm dei Đăm khi nhận của “bắt chồng” từ đàng gái, không muốn khóc mỗi một
mùa quỳ nở rộ, lúc ấy năm nào Đăm cũng ngắt một bông to nhất cài lên tóc xoăn
tít của mình. Tha lỗi cho con gái hư khi không thể giặt váy lúc amí vào tuổi xế
chiều, tha lỗi cho con gái hư khi không thể giúp ama gùi nước đổ vào vào ché
mỗi khi khách tới chơi... Mình sẽ chôn vùi tình yêu, kỉ niệm, chiếc vòng,...
tất cả những gì thuộc về Đăm xuống Vực Yang Tao, sẽ thả người rơi tự do từ trên
cao xuống theo đôi chim lạ. Chắc không đau vì người ta nói rằng Vực Yang Tao
không có đáy, mình không sợ, mình vắt nụ cười viên mãn lắt lẻo trên ngọn cây
cao trước khi chìm nghỉm vào giấc ngủ chập chờn.
Hôm nay nhà sàn thật đông, người
lên xuống cầu thang không biết bao nhiêu mà kể, amí nói làm lễ cúng sức khoẻ
cho mình trước khi xuống dưới Sài Gòn học làm cô giáo. Trong nhà cũng không ai
dám nhắc tên Đăm, họ sợ chạm vào vết thương đang ri rỉ máu, họ không muốn nhìn
mình lại nằm bất động cạnh Vực Yang Tao cách đây mấy hôm.
Lễ cúng sức khoẻ bắt đầu, chinh,
k’nă sẵn sàng chờ nhau vào nhịp. Thầy cúng bắt mình ngồi xoay về hướng đông,
gần ba ché rượu cần nấu ba tháng, cạnh cây nêu vẽ máu lợn cách đây hơn ba giờ,
thầy vẩy nước tung toé lên tóc, lên áo và lên váy, nước mát được lấy từ giọt
sương đêm, đựng trong chén bằng đồng sóng sánh. Mình nhìn thấy mặt Đăm trong
đó, anh ấy đang ngắt đoá quỳ và cười. Nước mắt lăn theo bài cúng, dứt rồi lại
chảy dài theo những nhịp chiêng bay bay. Mọi người nhìn mình ái ngại. Trong góc
bếp amí lấy vạt váy châm chấm lên mắt. Mình ngồi im. Câm lặng như người chết
trở về.
Ngày lên xe, amí cũng rưng rưng,
amí nói đã đuổi được con ma xấu trong chiếc vòng hẹn ước. Ri – em mình đã kể
cho amí nghe chuyện mình trộm đôi vòng đồng trong hòm “Amai ấy trao vòng đồng
cho anh Đăm, còn thề nếu không sống được chung nhà, cả hai sẽ nhảy xuống Vực
Yang Tao”. Amí nói mình bị chiếc vòng đồng xui khiến, nó là vật linh thiêng,
vật có linh hồn, nó được aduôn mua của người Chăm bán dạo để bắt chồng cho con
gái lớn, chiếc vòng sẽ hành động dựa trên cảm xúc của người bị bội ước.
Hôm ấy, amí kể nếu Đăm không báo
kịp thì không ai biết mình nằm ngất xỉu cạnh Vực Yang Tao. Mình tức khi amí
nhắc đến Đăm, mình hận, mình quyết định xuống thành phố học để bắt đầu cuộc
sống mới.
Chiếc xe khách lăn bánh, mình khóc
nức lên như một đứa trẻ lần đầu xa nhà. Mưa tầm tã, tấm kính nhoè nước rỏ thành
giọt long tong ngoài của sổ, mình lấy tay lau để nhìn rõ cánh đồng quỳ đang
thụt dần phía sau nhưng sao mờ quá. Chiếc xe chạy xa dần, xa dần rồi khuất núi.
Mình mang một gùi nặng những u uất, giận hờn, nhớ nhung xuống thành phố.
Sài Gòn bao dung đón nhận lấy mình,
tống vào đầu mình nhiều suy nghĩ, nếp sống mới lạ. Họ nói quên sạch sẽ thằng
con trai xấu tính trên thảo nguyên ấy đi, dưới này nhiều trai đẹp và giàu có.
Son thật thà, duyên dáng, mang nét hoang dại của núi rừng các “đại gia” xối xả
chạy theo chứ chẳng đùa. Trở thành vợ đại gia rồi Son hãy trở về thảo nguyên,
bằng xe hơi trắng tinh hẳn hoi nhé, nhớ phả khói vào mặt thằng con trai xấu
tính từng phản bội Son... Họ làm chiếc gùi sầu muộn bớt nặng dần, mình đã nhoẻn
miệng cười, bắt nhịp với cuộc sống ồn ào như thác nước cho đến một ngày nhận
điện thoại của amí.
- Thằng Đăm chết rồi, hồi sáng. Nó
bị hư gan nặng. Người ta sẽ chôn nó giữa cánh đồng quỳ...
Điện thoại trong tay mình rơi, lời
của amí ngắt quãng giữa chừng, tiếng tút tút kéo dài và chìm vào khoảng không
tĩnh lặng. Mặt mình lạnh và tái. Nước mắt không chảy, nó ứ lại giữa hai hốc mắt
đang mở to nhìn trừng trừng về phía dãy nhà cao tầng màu trắng. Mình thấy Đăm
giữa cánh đồng quỳ vàng rực, tóc bồng bềnh theo làn gió, anh ấy cười và say sưa
hát ayray.
Mình trở về thảo nguyên giữa mùa
quỳ nở rộ. Mình mặc áo, quấn tấm váy có đường diềm Đăm thích, đứng trước mộ,
tháo chiếc vòng trên tay thả vào ché, vòng rơi xuống đáy leng keng để lại âm
thanh vang vọng thật dài.
Mình đứng đó nhớ Đăm – người thương
đầu tiên của mình.
27.3.2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét