Thứ Năm, 22 tháng 5, 2014

SỐ 261 - tác giả NGUYỄN ANH ĐÀO


Tác giả NGUYỄN ANH ĐÀO


TRƯỚC SÂN TÒA ÁN

Truyện ngắn


(Viết cho S)
Nắng vàng đổ nghiêng, chiều thị xã trôi qua nặng trịch như bước chân anh. Tiếng sỏi lạo xạo dưới chân, anh rít thuốc từng hồi dài. Trong khoảng sân này, sau cánh cổng này, anh đã từng bước ra bước vô vài lần để nuốt ngược nước mắt, để trải qua những mất mát đầu tiên và lớn lao nhất trong đời mình, nơi mà bất cứ ai khi bắt đầu cuộc hôn nhân, cũng tự tin rằng mình không bao giờ bước vào cánh cổng đó, khoảng sân đó…
Những tháng trước đây, mỗi ngày đi chợ, đi ngang qua cánh cổng có tấm bảng màu đỏ ấy, cô chùng lại, tự hỏi mình “sau khi bước ra khỏi đó, mình có hối hận điều gì không? có không?”. Cô hỏi mãi mà vẫn không thể nào trả lời được. Hạnh phúc của cả cuộc đời cô, chỉ cần bước vào đó và bước ra thôi, là đã vĩnh viễn mất đi. Nhưng mọi thứ đã vượt quá giới hạn của sự chịu đựng, buộc cô phải nộp đơn, buộc cô phải từ bỏ thứ mà từ đầu cô nghĩ rằng mình có thể giữ vững cả cuộc đời này. Thế nên hôm nay, trong kia, tòa án sẽ chính thức xử ly hôn cho vợ chồng cô, sẽ đặt mốc chấm hết cho cuộc hôn nhân kéo dài sáu năm với nước mắt nhiều hơn tiếng cười. Dẫu biết rằng, tòa không làm việc đó, thì cuộc hôn nhân này vẫn phải chấm dứt theo nhiều cách và nhiều lần khác nhau, có thể đã xảy ra sớm hơn rất nhiều rồi.
Vì vậy mà anh căng thẳng, lát nữa bước ra khỏi bậc thềm kia, cô sẽ thế nào, người đàn bà yếu đuối của anh sẽ phải đối diện ra sao với cảm giác buông tay vĩnh viễn một ai đó, dù là buông tay ra khỏi nỗi đau. Anh hiểu rất rõ cảm giác này, năm năm trước anh cũng từng rời khỏi bậc thềm kia, bậc thềm của tòa án, ôm đứa con gái mắt ngần ngận nước không chấp nhận nổi sự đổ vỡ của gia đình. Anh đã bất lực nhìn vợ anh thở phào nhẹ nhõm ra đi.
Đôi khi, những việc sai trái lấy tình yêu ra biện minh làm anh không dễ chịu chút nào. Khi cầm quyết định ly hôn trên tay, mọi thứ trước mắt anh gần như sụp đổ, cảm giác mình trở về trắng tay, những gì dày công vun đắp suốt những tháng năm dài không so được với lời ong bướm lả lơi của người đàn ông lạ. Người mà vợ anh đã nhân danh tình yêu để ra đi, để nói lời hoa mỹ rằng “đi theo tiếng gọi trái tim”. Anh đã đập vỡ nhiều thứ để khỏi phải đập nát chính mình hay người xung quanh, cái tự ái đàn ông, cái tức giận vì bị phản bội, tức giận vì mình bất lực trước những việc làm sai của vợ mà không thể nào can ngăn. Cuối cùng thì đã đổ vỡ thật sự, đổ vỡ trên danh nghĩa giấy tờ, đổ vỡ cả trong lòng anh, trong lòng đứa con gái sắp bước vào tuổi dậy thì. Nước mắt là thứ như vô tận đã đổ xuống gia đình anh những ngày sau đó.
Nhiều năm sống trong cảm giác chông chênh mất mát, hẹn hò với vài người rồi chẳng đi đến đâu, như con chim phải ná sợ cành cong, nhìn đâu cũng thấy sự phản bội, thấy ngày mình lảo đảo bước ra khỏi sân tòa án. Đời anh, không chịu nổi điều đó hai lần.
Khi cô tức tưởi bảo anh hãy tránh xa cô ra, đàn ông hãy tránh xa cô ra, hãy tránh xa cái địa ngục mà cô có thể mang lại cho bất cứ người đàn ông nào lảng vảng quanh cô… Anh đã đặt môi mình lên môi cô, chặn ngang dòng nước mắt, chặn ngang nỗi đau, chặn ngang nỗi ấm ức trong lòng cô. Ngay từ giây phút đó, anh hiểu ra rằng, đây mới chính là người đàn bà của cuộc đời anh, dù số phận cho anh gặp cô muộn màng, anh vẫn tin chắc đó chính là người mà anh cần che chở, gia đình anh cần gìn giữ vun đắp chính là gia đình có cả cô trong đó. Cuộc đời đã ném cả anh và cô vào trò chơi số phận, thử thách qua một lần đò, tự bơi tự vùng vẫy rồi đứng lên. Phải rồi, phải đứng lên, mạnh mẽ lên em!
Anh lại rít thuốc, thuốc lá là thứ có hại, anh biết, nhưng nó thành thói quen, nhất là những lúc thế này, nếu không có nó, anh không biết sẽ víu bàn tay mình vào đâu để giữ bình tĩnh. Đã sắp hết giờ làm việc, phiên xử có lẽ cũng đã gần kết thúc, liệu anh có đủ sức đứng đây, để bất lực nhìn nước mắt của cô khi cô bước ra, rồi ký ức năm năm trước của mình lại ùa về. Anh cho tay vào túi tìm thuốc lá, gói thuốc lá hết từ lúc nào, anh ném cái gói không vào thùng rác gần đó, cảm giác bị chồn chân, khó chịu đến mức muốn nín thở. Chắc chắn anh không thể để cô có một phút nào cảm thấy đơn độc, anh phải để cô nhìn thấy anh ngay khi bước ra khỏi cửa, anh muốn cô hiểu rằng, dù bất cứ hoàn cảnh nào, anh vẫn có thể ở bên cạnh cô, cho đến hết cuộc đời này. Anh xoắn xoắn hai bàn tay vào nhau, căng thẳng.
Tiếng còi hụ báo hết giờ làm việc. Anh đứng bật dậy. Vài người trong gia đình đã bước ra, chuyện ly hôn của con cái cũng khiến gia đình hai bên bây giờ như đứng “hai bên chiến tuyến”, giờ người hai bên gia đình không còn nhìn nhau, cứ vậy mà bước đi. Cuối cùng là vợ chồng cô bước ra. Chân anh như chôn cứng dưới sân. Người đàn ông đang bước ngang cô từ giây phút này trở đi, cô sẽ gọi là chồng cũ, người đàn ông ấy chưa chắc đã bước ra khỏi trái tim cô và vẫn còn quyền ra vào nhà cô với hai từ trách nhiệm. Liệu anh có đủ tự tin để thay thế người đàn ông đó trong tim cô? Và… điều đó có quan trọng không khi mỗi ngày anh đều muốn nhìn thấy cô hạnh phúc bằng việc làm của chính anh? Tự nhủ lòng mình vậy, ừ thì không sao, không gì cả, nỗi đau nếu cần vượt qua thì phải vượt qua, cuộc sống chính là phải vượt qua mỗi ngày dù chướng ngại vật cao hay thấp, gần hay xa, phải thế không?
Tim anh như thót lại khi chồng cô quàng tay ôm lấy vai cô. Họ nhìn nhau, chỉ một thoáng thôi, rồi anh ta buông ra, quay lưng đi thẳng, cái đi nhẹ nhàng như vợ anh đã đi năm năm trước. Bỏ lại cô đứng đó, liêu xiêu và cô độc. Cô như chôn chân ở bậc thềm đó, như không muốn bước hay không thể bước xuống. Cô đứng nhìn mọi người trong đó có chồng, à không, chồng cũ của mình dắt xe ra khỏi cánh cổng sắt. Anh đứng xa quá, không đủ để thấy cô có rơi nước mắt không, không đủ để cô có thể nhìn anh ngay tức khắc. Còn cái gì đó vướng víu mà anh cảm thấy sợ, ít nhất thì anh không muốn họ hàng của chồng cũ cô bĩu môi “ly dị chưa xong đã có trai đợi ở cổng tòa án”, ừ, ít nhất thì cô không đáng để bị nói những câu ác độc như thế, bởi cô không muốn điều đó, cô cũng không đòi hỏi anh làm điều đó. Chỉ có anh, một thằng dở hơi, bỏ cả việc làm buổi chiều chỉ để chạy ra đây, rồi lại lén lút quan sát như người tình cờ, người xa lạ.
Tự nhiên anh thấy giận chính bản thân mình, đáng lẽ ra ngay lúc này, anh đã đủ lý do chạy lại bên cô, ôm lấy bờ vai gầy guộc đang rung lên của cô, giữ chặt hai bàn tay của cô, ôm cô vào lòng và trấn an cô bằng mọi ngôn từ mà anh có thể có, rằng cô đừng lo lắng nữa, hãy tin tưởng anh, hãy tin tưởng cho đến hết quãng đời còn lại, như cô đã từng tin anh rằng, nếu cuộc hôn nhân bất hạnh đến mức ấy, em hãy buông tay sẽ thấy thanh thản hơn… Lẽ ra anh phải làm mọi thứ để cô không cảm thấy đơn độc như anh đã nghĩ ban đầu, nhưng sao chân anh không thể nhấc thêm lên được nữa.
Anh đứng đó nhìn cô, mọi người đã đi hết rồi, cánh cổng buổi chiều cũng đã chuẩn bị khép lại rồi. Không được, anh phải lại với cô, phải chạy thật nhanh kẻo không còn kịp, kẻo cô sẽ ngã xuống đó. Vậy là anh đứng lên, bước đi, đi như chạy. Chỉ vài mươi bước, anh đã đứng trước mặt cô, anh đứng cách cô một bậc thềm, ngẩng nhìn lên. Anh ngỡ ngàng, mắt cô ráo hoảnh, vô cảm và vô hồn. Anh không biết cô đang nghĩ gì, đây là lần đầu tiên trong đời, anh không thể đọc được ánh mắt cô. Anh đã nghĩ cô phải khóc, mắt cô phải đau. Nhưng sao lại thế này? Cô nhìn anh, và cô mỉm cười.
Người như đang quỵ xuống là anh chứ không phải cô. Đã bảo là đừng như thế nữa, vui em hãy cười, buồn em hãy khóc lên, hãy thể hiện hết mọi thứ một cách tự nhiên nhất đó mới là con người em. Nhưng ngay cả với anh bây giờ, cô chẳng còn là cô nữa. Anh thấy sợ hãi những nỗi đau, chỉ có mất mát và đớn đau mới khiến con người thay đổi đáng sợ thế này. Anh bước thêm một bước nặng nề nữa, để qua khỏi cái bậc thềm đang ngăn cách anh và cô. Cô nhìn anh, ánh mắt vô cảm vừa nãy thoáng chút dịu dàng vốn có, rồi cô lại mỉm cười. Môi anh mấp máy hoài không thành câu. Cô nói “Cảm ơn anh!”.
Anh giật mình, cảm ơn ư? Vì cái gì? Anh chưa kịp hỏi gì thì cô đã bước xuống khỏi bậc thềm, cô ngoái lại nhìn lần nữa phía sâu hun hút trong kia, nơi vị thẩm phán vừa bảo cô ký vào tờ giấy để từ bỏ một thứ bên mình nhiều năm. Như quán tính, anh cũng ngoái nhìn theo cô, anh nhìn thấy vợ anh đã mỉm cười bước ra từ đó, cái nụ cười của năm năm trước, nó khác hẳn cái mỉm cười của cô bây giờ. Anh vội vàng bước theo cô, cả hai cùng ra bãi xe mà không nói thêm được câu gì. Khi cô dắt xe mình ra thì anh giữ tay lái lại “Anh đưa em về!”. Cô lắc đầu: “Hãy để em tự làm việc mà mình phải làm”. Một câu nói khảng khái và dứt khoát, anh buông tay mình ra khỏi xe cô.
Cô dắt xe ra, anh đứng tần ngần ở đó nhìn cô, một cách khó hiểu, anh cảm thấy giận, mà giận chính mình nhiều hơn. Sao cô không thể đơn giản hơn một chút, thì mọi thứ dễ chịu hơn không?
Ra khỏi cánh cổng, nơi mà cô thề rằng sẽ không bao giờ bước vào lần nữa. Cô gạt chống xe, quay người lại, bước đến trước anh, nắm lấy bàn tay anh “Cảm ơn vì đã đợi em! Và nếu được, hãy đợi em. Còn bây giờ, em cần một mình”. Anh muốn hét lên rằng, em đã một mình, đã đơn độc chừng đó năm chưa đủ hay sao? Nhưng bây giờ thì anh hiểu rồi, đâu dễ dàng từ bỏ dù chỉ là nỗi đau, cũng như anh năm năm trước, cũng đã mất bao lâu mới có thể nguôi ngoai nỗi đau ấy!
Anh siết chặt bàn tay cô, gật đầu “Anh sẽ đợi”. Dáng liêu xiêu của cô trải dài trên đường chiều. Anh cho tay vào túi như thói quen để tìm điếu thuốc, nhưng nó đã hết từ lúc nào rồi.

Buôn Hồ, tháng 2.2014




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét