Tác giả ĐẶNG BÁ TIẾN
Mẹ quê
Xa quê
giờ đã bạc đầu
vẫn còn nhớ mãi một câu gọi đò:
“Đò ơi… trời đã túi mò(1)
mau mau cho với… con so đang chờ”…
Tiếng gọi đò
văng vẳng trong mơ
giữa khuya khoắt
bỗng giật mình thảng thốt
ngỡ thấy Mẹ trên chuyến đò ngày trước
đêm Ngàn Sâu hun hút gió mùa…
Quê mình nghèo
nương sỏi, ruộng chua
năm hai vụ cấy trồng
mà hết mùa hết thóc
chẳng thể ngồi nhìn con thơ nheo nhóc
Mẹ quảy gánh ngược ngàn tần tảo bán, mua
con mắm gồng lên, củ sắn cõng về
bàn chân bật máu tươi vì sỏi đá
(giá ghép được dấu chân chân như mảnh vá
thì dấu chân Người đã kín nước non!)
Chúng tôi dần lớn khôn
nhưng vai Mẹ gầy mòn
bàn chân Mẹ ngày đông sưng tròn đau buốt
Mẹ vẫn bán buôn lần hồi xuôi ngược
nay chợ Gát, chợ Cày
mai chợ Bôộng, chợ Nhe…
câu ví vẫn thiết tha theo bước Mẹ đi, về
đời gian khổ mà lời ca không tắt
phải câu ví ngàn đời tiếp sức
để mẹ trèo đôộng Bụt(2), trụt khe Giao
vượt qua dốc đời góa bụa gian lao!
Ba mươi năm rồi:
Mẹ về cõi chiêm bao
nhưng giấc mơ nào con cũng thấy
Mẹ sừng sững giữa trời như rú Hồng, rú Nậy(3)
vai gánh đàn con
vai quảy giặm, vè…
Con Mẹ trưởng thành tung cánh trăm quê
trong mỗi tế bào vẫn mang tình Mẹ
trong huyết quản vẫn chảy dòng máu Nghệ
nên biết sống làm người xứng với Mẹ – Quê Hương!
26.2.2014
(1) Túi mò – tiếng Nghệ: Tối không thấy gì phải mò mẫm
(2) Đôộng Bụt – tiếng Nghệ: Núi Bụt (nằm trên đường 15, đoạn
Đồng Lộc – Hương Khê).
(3) Rú Hồng, rú Nậy – tiếng Nghệ: Núi Hồng, núi Nậy (to),
thuộc Hà Tĩnh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét